Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Tình yêu của anh sẽ giúp tôi vượt qua tất cả

Tôi là tác giả bài viết "Mẹ chồng bắt tôi phải giấu chồng chuyện có con". Sau khi bài đăng, tôi đã nhận được khá nhiều phản hồi góp ý của độc giả.

Có lẽ khi chia sẻ câu chuyện, còn nhiều yếu tố tôi chưa kể ra hết nên mọi người không hiểu, nói tôi nhu nhược hoặc thần kinh có vấn đề. Ai trong hoàn cảnh như tôi mới biết được câu chuyện ra sao, đáng sợ cỡ nào.

Như tôi đã chia sẻ, lúc đầu quen, anh giấu tôi về gia thế của anh. Khi biết sự thật, tôi cũng tự ái lắm, cũng suy nghĩ: “Tại sao anh lại giấu mình”. Tôi buồn và từng nghĩ sẽ không quen anh nữa, nhất là khi về nhà anh và cảm nhận được người mẹ chồng như vậy. Nhưng có lẽ sự chân thành và yêu thương của anh lớn đến mức khiến tôi bất chấp tất cả để được sống bên anh, dù là một ngày đi nữa. Ngày anh đi, tôi khóc hết nước mắt. Anh cũng muốn có con luôn. Khi sang Châu Âu, anh luôn gọi điện hỏi tôi có thấy gì lạ không. Tôi phải nói dối, anh hơi chút hụt hẫng, còn hứa khi về sẽ có.

Nhiều người nghĩ không biết tôi đánh đổi điều gì để che giấu chồng về chuyện có con với anh và mẹ chồng đuổi tôi ra khỏi nhà? Tôi chẳng nhận thứ gì từ bà, mà tôi làm vậy là vì cho chính gia đình tôi. Tôi không kể ra hết vì nhiều chuyện không tiện hoặc quá nhạy cảm. Tôi tin nếu chị em nào từng làm dâu nhà giàu mà mẹ chồng đay nghiến hay ghét bỏ sẽ hiểu vì sao tôi làm vậy. Trên hết, tôi cũng vì chồng tôi nữa. Anh đang ở xa lại từng dang dở chuyện học một lần rồi. Nghe được chuyện mẹ ghét bỏ tôi và đuổi tôi ra khỏi nhà khi mang thai, với tư cách của một người chồng, người sắp làm cha, liệu anh có thể yên tâm học?

Tôi không cao thượng nhưng biết nghĩ cho chồng. Tôi không trẻ con đến mức bắt anh về bằng được chỉ để phân giải, lựa chọn giữa mẹ và vợ. Đó là điều tối kỵ của đàn ông. Tôi không nói sẽ giấu chồng vĩnh viễn, chỉ giấu tạm thời cho anh yên tâm học hành. Có điều trong quá trình giấu, mẹ chồng luôn tạo áp lực cho tôi, luôn tìm mọi cách để hạ tôi xuống. Bà hù dọa tôi đủ điều, tôi bị stress và ít nhiều ảnh hưởng đến thai nhi. Vì thế bà càng chửi tôi, tôi càng khao khát có anh, dù đôi khi tôi mệt mỏi đến mức muốn kệ ra sao thì ra, kệ mẹ anh muốn gì, để tôi thoát ra khỏi cuộc sống ảm đạm không một ngày bình yên này. Khi tỉnh ngộ, nhớ anh từng vì tôi đấu tranh với mẹ như thế nào, cộng thêm con, tôi nghĩ sẽ không bao giờ buông tay anh ra trừ khi chính anh muốn điều đó.

Khi câu chuyện đăng được hơn một tuần, chị gái tôi và cô bạn thân nhất của tôi gửi cho anh link, bảo anh nên đọc để hiểu vấn đề. Tôi không biết tâm trạng của anh như thế nào lúc đó, chỉ cảm thấy mình nhẹ nhõm. Dù rất tin tưởng anh nhưng tôi vẫn cảm thấy lo sợ ghê gớm, nhất là khi anh biết hết nhưng vẫn không liên lạc với tôi, nhà tôi gọi anh cũng không bắt máy. Anh làm tôi cảm thấy thế giới này như sụp đổ. Mấy chị tôi nghĩ, với bản chất của anh, anh sẽ liên lạc với tôi ngay tức thì để hỏi cho rõ nhưng chẳng có gì ngoài sự im lặng đến đáng sợ. Tôi từng nghĩ duyên phận của mình chắc chỉ có vậy và tôi sẽ làm mẹ đơn thân đến cuối đời, chỉ sống vì con tôi thôi.

Tôi ra mộ ba, cầu nguyện thắp nhang cho ba. Nhìn di ảnh ba, tôi khóc nức nở với chị gái. Tôi không nghĩ cuộc sống của tôi lại bất hạnh đến vậy. Tôi thương ba mẹ và các chị vì tôi chẳng báo đáp được gì, giờ còn làm khổ cả nhà. Họ đã khổ sở bao phen vì tôi rồi, đã chịu nhục vì mẹ chồng tôi quá nhiều. Khi tôi và chị chuẩn bị về thì nhận được điện thoại của mẹ nói anh đang ở nhà tôi, hai đứa về gấp. Tôi nhớ rất rõ lúc đó là 16h50, tôi vui biết chừng nào vì ít nhất anh cũng không bỏ rơi mẹ con tôi. Tôi nhìn anh mà hạnh phúc đến ngập tràn, anh ôm tôi thể hiện rõ sự thương nhớ.

Đêm hôm đó tôi và anh nói chuyện rất nhiều, anh nói tôi không được giấu anh bất cứ điều gì về việc mẹ anh đã đối xử với tôi như thế nào, anh nói muốn nghe chi tiết. Anh nói với tôi, anh hiểu mẹ của mình và có anh ở đây rồi, tôi đừng sợ gì hết. Anh đã sắp xếp một tuần để về Việt Nam rồi sẽ quay lại trường. Anh sẽ không bỏ ngang để bốn tháng nữa về với mẹ con tôi luôn. Anh nói tôi không phải nghĩ gì hết, cứ giữ sức khỏe để sinh con. Dù như thế nào đi nữa, anh cũng không bỏ mẹ con tôi.

Anh từ sân bay về thẳng nhà tôi và không hề ghé qua nhà anh. Anh đưa tôi đi khám thai và rất hạnh phúc khi nhìn con qua hình ảnh siêu âm. Tôi vui vì cuộc đời tôi còn có anh, dù không biết anh sẽ nói chuyện và đối diện với mẹ anh như thế nào, tôi có lại được đón nhận không?

Mẹ và các chị tôi nói anh thương và không bỏ tôi là được rồi, không cần gì hết. Đúng vậy, tôi đâu có cần gì ngoài anh và con tôi bây giờ. Trước khi đi, anh dặn tôi đặt tên con như anh nói. Ngày nào anh cũng liên lạc, để hai mẹ con nói chuyện. Kệ khi anh về giải quyết chuyện mẹ anh, kệ mẹ anh có ghét tôi như thế nào, tôi đã có con với anh rồi, có anh và con, tôi sẽ vượt qua được tất cả.

Linh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

| Blogger Templates
Scroll To Top